02 - Bài thơ Trường Thiên
Bài
thơ Trường Thiên
Màn đêm phủ lên khắp vũ trụ và mọi người đều
ngủ. Một em bé còn thức. Em đứng tựa cửa sổ của một túp lều tranh
tầm thường và ngắm một ngôi sao lớn, trắng bạc đang lấp lánh trên
vòm trời phương Ðông. Em mới vừa ý thức được những sự kỳ diệu của
sự tự biết mình. Ðối với em, những khả năng để em có thể tự phát
biểu hình như vô cùng vô tận. Em nghĩ đến nhiều chuyện mà em muốn
làm và muốn sống như thế. Trong khi em còn đang mơ mộng thì ngôi sao
mà em ngắm hình như tiến gần đến em; và không còn là một ngôi sao
nữa mà nó biến thành một người chói sáng mỉm cười cùng em một
cách hết sức niềm nở, đến nỗi trái tim em rung lên vì hân hoan. Người
đó bồng em lên trên tay và em cảm thấy một hạnh phúc và một quyền
năng vô biên.
Người nói: Hỡi em nhỏ, ta bao giờ cũng ở một
bên em để ban cho em tất cả những gì mà em có thể ao ước. Em sẽ tự
lựa chọn đi. Trong mọi sự, em muốn cái gì hơn hết?
– Em muốn giàu có.
Tinh Quân mỉm cười và biến mất.
Em nhỏ ra đời trong một hoàn cảnh giàu sang vô
cùng. Em có vô số vàng bạc và những rương dẫy đầy châu báu. Em ở
trong những lâu đài bằng cẩm thạch trắng, trên bờ biển rực rỡ ánh
Thái dương.
Em chỉ khẻ ra hiệu thì hàng ngàn nô tỳ cúi
đầu vâng lệnh. Em đi du lịch. Trong sự tráng lệ và huy hoàng, em đi từ
xứ này sang xứ khác trên những chiếc tàu lộng lẫy. Bạn em là những
đế vương và giới thượng lưu trên thế gian cầu xin em che chở. Em cho
những vua chúa vay mượn tiền bạc, em là một sức mạnh cầm trong tay
vận mệnh của những quốc gia.
Rồi em cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Tinh Quân lại đến bên em và mời em lựa chọn
nữa.
– Em muốn làm một vị Ðế Vương hiếu chiến.
Người chỉ đạo của em mỉm cười và biến mất.
Em sinh trong những trường hợp thuận tiện và em
khéo lợi dụng nó. Em chỉ huy những đội binh hùng hậu, và khi em phi
ngựa trước ba quân, thì quân sĩ hoan hô em nhiệt liệt với lòng tin cậy
và trung thành. Em dẫn họ đi chinh chiến. Sau nhiều trận mạc, em lên
nắm chính quyền. Em làm chủ những đất đai rộng lớn. Ngọn cờ biểu
hiện uy quyền của em bay phất phới trên những xứ nhỏ cũng như những
xứ lớn. Những quốc gia khác nể sợ em. Những vị Vua Chúa kém thế lực
đều đem lễ vật đến triều cống. Ðạo chiến thuyền của em làm bá chủ
trên nhiều mặt biển. Em đổi cục diện thế giới, sáng lập một kỷ
nguyên mới trong lịch sử vạn quốc.
Rồi em thấy mệt và ngủ thiếp đi.
Tinh Quân trở lại với em. Em nói:
– Tôi muốn làm một vị Ðại tăng, một vị Chưởng
giáo có thế lực. Người hộ trì em mỉm cười và biến đi.
Em thấy mình ở trong một tu viện với những bức
tường ngăn cản mọi tiếng quay cuồng của thế giới phù hoa. Ðó là một
đời sống trầm lặng và em thỏa chí vì đã tự chủ được sau những buổi
thức đêm và những phép tu khổ hạnh. Em ghét tội ác. Em nhìn những
cây nến vàng lớn đang cháy và em quì xuống tôn sùng những biểu tượng
của tôn giáo em. Em thờ phượng Chúa trong lý tưởng vẹn toàn của em;
và được một số đệ tử có nhiệt tâm tôn làm bậc Thánh. Mỗi tiếng tự
miệng em thốt giống như một lằn roi đánh vào kẻ phạm tội lòng dạ
chai ngắt, và tay em luôn luôn cầm sắt đỏ sẵn sàng in dấu lên tội ác.
Em tự cho mình cái quyền xét xử và lên án tội ác, nói rằng quyền
ấy tự Trời ban cho. Thế lực em càng ngày càng tăng cho tới khi em
tiến đến phẩm vị cao nhất của tôn giáo; lời nói của em được hàng
triệu tín đồ tôn sùng như chính lời nói của Thượng Ðế vậy. Em sốt
sắng phụng sự Chúa, rồi em mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Khi người chỉ đạo trở lại, em nói em đã chán
những sự bó buộc và chọn một đời sống hoàn toàn thuộc về giác
quan. Người thương em mỉm cười và lại lên đường.
Em trở lại trong một cõi đời đầy hứa hẹn và
vui thú. Không khí sực nức mùi hương. Tiếng đàn sáo hòa tấu lẫn với
tiếng chim ca. Những mỹ nữ đẹp tựa tiên nga, lòng đầy ân ái, làm
thoả mãn dục vọng của em. Trong những sân màu sắc lộng lẫy, những
vũ nữ thân hình uốn éo như sóng gợn nhảy múa theo những âm điệu du
dương, khêu gợi, trong một bầu không khí ấm áp. Hết yến tiệc linh
đình này, đến yến tiệc linh đình khác, với những rượu lựa chọn kỹ
nhất, những trái cây ngon ngọt nhất và những món ăn ngon lành nhất.
Em mặc những nhung lụa loè loẹt đắc tiền và em nằm nghỉ thong thả
trên những tấm nệm êm mịn, giữa những cột ngà chạm trổ khéo léo;
và em mệt mỏi rồi lại ngủ thiếp đi.
Trong ngày đó, một thiếu nữ đi qua lâu đài của
em. Tuy cô hiểu cách em sống và không khinh bỉ em, nhưng cô không ưa
thích cái khoái lạc đó, nó không phải là dấu hiệu của một ý chí
thâm sâu muốn phụng sự đời.
Cô cười với em một nụ cười vừa thông cảm, vừa
dò hỏi như một người mẹ cười khi nhìn con mình chơi giỡn, rồi cô bỏ
em mà đi, để hình ảnh cô in sâu vào trí nhớ em.
Khi Tinh Quân đến với em, em nói:
– Tôi muốn
có dáng vẻ đạo đức và khiến cho thiếu nữ này thương và yêu tôi.
Người hộ trì em mỉm cười và lại lên đường.
Thiếu nữ gặp em trong một đời sống giản dị
và ít quay cuồng hơn. Tuy bản tính em chưa thay đổi hẳn, nhưng cái vẻ
bề ngoài của em đã được hoàn cảnh mới làm cho khác đi, và thiếu nữ
thương em, say mê em, thờ phượng em và hiến mình cho em với tất cả sự
thành khẩn của nữ tánh trong trắng.
Tự cảm thấy mình không xứng đáng với sự hiến
dâng ấy, em lùi lại phía sau và ngủ thiếp đi.
Khi người chỉ đạo em trở lại, thì ý nghĩ đầu
tiên của em là người thiếu nữ kia, tuy nhiên em nói với người chỉ đạo
rằng:
– Tôi muốn thành một nhà Ðại Bác Học có
những kiến thức uyên bác trong nhiều lãnh vực.
Ông Thầy mỉm cười và lại lên đường.
Em ra đời với một tánh hiếu kỳ lạ lùng, một
thân thể sáng ngời sức khoẻ và một bộ óc mạnh mẽ. Em xem vũ trụ
như một gian phòng của viện bảo tàng vừa rộng rãi, vừa thuận tiện,
tường có cửa thông qua những phòng khác.
Ở giữa mỗi phòng, có một cái tủ với nhiều
ngăn kéo, đồ vật xếp đặt có thứ tự, nhưng phần đông các ngăn kéo
khác thì hỗn độn, cần nhiều sự thông minh, sự khó nhọc và nhiều
kiên nhẫn mới xếp được chúng cho có trật tự và để cho người quan
sát có thể thấy được rõ ràng chúng chứa đựng những gì bên trong.
Lòng đầy hứng thú, em hăng hái kê biên những vật hỗn độn. Trong nhiều
ô kéo, em xếp một cách cẩn thận và có thứ tự những vật rời rạc,
em xếp thành từng thứ, từng loại và ký tên em lên đó. Công chúng đi
qua viện bảo tàng, xem qua loa những ngăn tủ và nói một cách kính
cẩn về công việc trọng hệ của em. Năng lực em thúc đẩy em làm việc
ở nhiều phòng khác và em được tôn là một trong những nhà thông thái
uyên bác nhất thế gian. Nhưng một hôm, em trở lại phòng đầu tiên. Ở
đó em đã làm việc thì em thấy những tác phẩm mà em xếp từ thuở
trẻ đã bị bụi phủ lên, và trong những ngăn kéo mới, mọi vật cũng
lại vô trật tự một cách thảm thương. Em mệt và ngủ thiếp đi.
Em hết sức ao ước được gặp lại thiếu nữ bạn
em. Tuy vậy, khi người chỉ đạo tới, em muốn chuyên tâm ngắm vẻ mỹ lệ
của thế giới và ca tụng cái đẹp mà em được xem. Tinh Quân mỉm cười
và lại lên đường.
Ở mọi vật, em thấy cái đẹp huy hoàng. Em nghe
những âm thanh khác nhau hòa tấu nhịp nhàng, tiếng dế ngâm nga, tiếng
suối róc rách, tiếng cười của đàn ông và phụ nữ, tiếng hò hét của
những phố phường, đô thị, tiếng sấm nổ vang rền và tiếng mưa rơi lác
đác. Em sáng tác những bản nhạc hùng hồn làm ngây ngất lòng người
và nâng cao phẩm giá của nhân loại. Em nhận thấy vẻ đẹp ở những
hình hài và ở màu sắc trong mọi đồ vật quanh mình và em biết cách
làm cho kẻ khác cũng thưởng thức được vẻ đẹp ấy. Em hiểu mỹ lệ là
gì và dù em sáng tác bằng màu sắc, bằng cẩm thạch hay bằng lời
nói, em biết ban rải một sự vui trọn vẹn cho những ai gặp tác phẩm
em. Em thành một bậc thầy siêu việt và được thế hệ em cũng như những
thế hệ vị lai xem như một thiên tài.
Nhưng em cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Lúc đó em nghe tiếng gọi quyến rủ của thiếu
nữ và em xin được xứng đáng với nàng. Người dìu dắt em mỉm cười và
lên đường.
Em cùng thiếu nữ chung sống và làm việc, với
một trực giác càng ngày càng tăng gia, mỗi người cảm thấy rằng mình
có những trách nhiệm mới để hoàn thành một sứ mạng cao cả hơn. Mỗi
người đều làm cho đời sống của người bạn trăm năm mình được đầy đủ,
vẹn toàn và phong phú; một cách êm đềm, họ cảm thấy mối tình của
họ phát triển, nó cởi mở hết các dây ràng buộc đến mức để cho linh
hồn được hoàn toàn tự do. Rồi buổi bình minh của ngày giải thoát
cuối cùng đến với họ, và khi Tinh Quân hiện đến, họ chọn mỗi người
một cuộc đời mà họ ưa thích nhất. Em nhỏ mà ta theo dõi trong nhiều
kiếp bèn nói rằng:
– Tôi ngán ngẩm cuộc đời và tâm hồn tôi chán
chê sự phiền lụy của các ý kiến. Tôi không còn muốn một sự gì,
không còn một địa vị nào giữa thế nhân quyến rủ nổi tôi nữa. Tôi
không thấy có cái gì đem đến cho tôi một thú vui thật sự. Tôi biết
tôi không thể chết được. Nếu có một lý tưởng mà nhân loại phải đạt
cho được thì hãy để tôi phụng sự lý tưởng đó và giúp đỡ đồng loại
tôi. Tôi thấy tôi già lắm rồi. Hãy để cho tôi dành hết thời giờ mà
phụng sự nhân loại ở nơi nào mà người ta cần đến tôi nhất. Tôi không
biết phải giúp con người cách nào tốt nhất để thực hiện được cái
mục đích cao cả của đời sống, nhưng tôi biết rằng mọi việc đều được
xếp đặt một cách hết sức tốt lành và con người đang tiến đến một
đời sống cao thượng và đẹp đẽ. Xin đừng để tôi rời xa con người khi y
còn cần đến một vị hướng đạo giúp sức. Bất cứ nơi nào, cầu xin cho
tôi được làm một dụng cụ để giúp y phát triển. Tôi không đòi hỏi cho
sự phục vụ của tôi được tỏ lộ rõ ràng và dù phục vụ người này
hay kẻ khác, đối với tôi thì cũng vậy, bởi lẽ tất cả mọi người đều
đồng tiến đến một mục đích vĩ đại. Hãy dùng tôi để phụng sự nơi
nào mà tôi hữu ích hơn hết. Tôi không tưởng tượng một phần thưởng
nào cả, mà dù có tưởng tượng được chăng nữa thì tôi cũng đã ngán
ngẩm mọi phần thưởng rồi. Hãy để cho tôi thành một «kẻ phụng sự nhân loại».
Ðức Thầy nói:
– «Con ơi, sự lựa chọn này khác hẳn sự
lựa chọn trước. Trên đường này, con sẽ phải cô đơn. Thiên hạ sẽ không
công nhận là con cao thượng, con khôn ngoan. Không bao giờ con làm giàu
được vì tiền mà con sẽ cầm trong tay là của cả giống nòi chớ không
phải là của riêng con, con sẽ không có nhà cửa, không có y phục đẹp,
và có thể không được thường ăn đủ no. Con sẽ cố gắng giúp đỡ mọi
người và họ sẽ chế nhạo những sự cố gắng của con. Con sẽ thấy họ
tư tưởng và hành động để gây cho họ những sầu não và đau khổ, và
con sẽ không sao ngăn cản họ được, nhưng khi họ bị đau đớn dày vò thì
con phải sẵn sàng giúp đỡ họ. Con sẽ đi khắp cả địa cầu và thỉnh
thoảng mới gặp được những người phụng sự như con. Con sẽ không có gia
đình, con sẽ không có bạn riêng, vì con phải là kẻ phụng sự tất cả
mọi người, và những tình bằng hữu thế nhân không hợp với trường hợp
này. Con sẽ sống lẻ loi và trong nhiều thế kỷ con sẽ mang trên vai
cái gánh nặng gồm những sự đau khổ của những người mà con chưa hề
thấy và cũng sẽ chẳng gặp bao giờ nữa. Con giống như một người lính
đầu quân để phục vụ mệt nhọc trong một trận giặc chỉ chấm dứt khi
người cuối cùng của nhân loại không cần đến ai giúp đỡ cả. Ít người
ham làm cái việc mà con muốn làm. Chẳng có cái gì thuộc quyền sở
hữu của con cả. Có thể con sẽ phải làm những việc đáng buồn tẻ
nhất, cực nhọc nhất. Hết kiếp này sang kiếp khác, con sẽ được gởi
đi tới nơi nào mà người ta cần dùng sự cứu giúp hơn hết. Dù con ưa
thích điều đó hay không, lòng trung thành của con đối với lý tưởng
đã chọn lựa sẽ bị thử thách trăm ngàn cách khác nhau. Con sẽ phải
tuân theo một kỷ luật gắt gao và ít khi con được khuyến khích. Vị
đại tướng của con sẽ quở mắng con nhiều hơn là khen ngợi con. Cái sự
con hy sinh những tham vọng riêng tư sẽ chẳng có gì đáng chú ý vì
người chiến sĩ nào đã đầu quân cũng đều hy sinh như vậy cả. Ở mỗi
kiếp, con sẽ đau khổ và thu thập được nhiều kinh nghiệm rộng lớn để
có thể cảm thông với tất cả mọi người. Con sẽ biết những sự đau
buồn và chán ngán, nhiều khi con sẽ sợ hãi đến kinh khủng và con
chỉ có một phần thưởng thôi, đó là lòng bác ái mà con phải luôn
luôn ban rải. Con hãy suy nghĩ kỹ trước khi lựa chọn con đường này».
Em nhỏ
nói:
– Không
còn có con đường nào khác nữa.
Tinh Quân
trong lòng hớn hở vì sung sướng bèn bồng em bé lên trên tay và mang em
đi thật xa. Em cảm thấy một sự an lạc kỳ diệu thấm vào giác quan và
thần trí. Em trông thấy quang cảnh những thế giới bao la trong một sự
huy hoàng không thể tưởng tượng được. Những bản nhạc lớn và huyền
diệu vang lừng trong những cõi không gian vô tận.
Ở nơi đây
lần lượt những vị Thần minh sáng chói bay lượn nhịp nhàng. Những
nỗi vui cao thượng nhất của hồng trần được tăng lên gấp hàng ngàn
lần. Trong một niềm vui vô tận, sự tự do tuyệt đối ngự trị thế giới
siêu việt này. Em nhỏ cảm thấy một hạnh phúc vô biên trong cánh tay
của người chỉ đạo thiêng liêng.
Rồi
người chỉ đạo nói:
– Thế
giới này là của con, con đã dứt bỏ những sự trói buộc của những
dục vọng hồng trần và vì vậy con không còn bị vật chất hạn chế
nữa. Con xứng đáng được thừa hưởng cái di sản thiêng liêng này. Trong
cái thế giới đang mở rộng đón con đây, không có sự cực nhọc và đau
khổ nào vô tới được. Những niềm vui ở đây không tan mất như những
niềm vui hồng trần mà con vừa từ bỏ. Con sẽ sống trong sự vinh quang
của cái di sản thiêng liêng này, những kiếp sống hồng trần của con
đã tiền định cho con được như thế. Con cởi bỏ mọi kỷ niệm buồn rầu,
đau khổ và lo lắng. Con sẽ quên, cũng như bây giờ con đang quên, cả đến
sự hiện tồn của thế giới nơi đó loài người, xưa kia là đồng loại
của con đang chiến đấu. Sự đau khổ của thế gian sẽ không cảm tới con
nữa, và con cũng sẽ không còn nhớ đến nó nữa, trừ khi nào con còn
sống giữa nhân loại.
Rất ít
người sau khi nhìn thấy cảnh giới này mà vẫn lựa chọn cái điều con
chọn. Ở trường hợp này, phải hay quấy, lành hay dữ không thành vấn
đề nữa, cảnh này là di sản của con, là quê hương chính của con. Con
sẽ hoàn toàn có quyền ở lại đây và những Bậc Chơn Sư sẽ tán thành
sự lựa chọn của con nếu con chọn theo chiều hướng đó. Dù sau này con
có trở về với nhân loại hay không, tất cả nhân loại rồi cũng sẽ theo
thời gian mà đi đến cái niềm vui toàn vẹn này. Nếu con còn xuống
thế gian, đó là để cứu trợ loài người trong khi họ đang đau khổ và
giúp họ tiến đến những cảnh giới an lạc mỹ lệ và quang minh.
Vị chỉ
đạo sáng ngời dẫn em nhỏ xuống những chỗ ghê gớm nhất của các đô
thị lớn, trong các khám đường, các viện mồ côi, các nhà dưỡng lão
và các nhà trừng giới. Ngài dẫn em đến với hạng cùng đinh trong xã
hội, những người tham lam bốc lột tàn nhẫn đồng loại; vị chỉ đạo
dẫn em vào những túp nhà dơ bẩn lụp xụp đầy tội ác đê hèn nhất,
nơi đó xác thân phụ nữ và đàn ông bị mang ra bán đấu giá. Vị chỉ
đạo chỉ cho em thấy tất cả những sự nhỏ nhen, đê tiện đáng thương,
chúng chi phối con người trong nhiều sự hành động của họ. Rồi vị
chỉ đạo nói:
– Những
kẻ này cũng là huynh đệ của con và họ cần con giúp đỡ trong hàng
ngàn năm. Do hầu hết những tư tưởng của họ, họ kêu gọi những sự đau
khổ đến với họ, con phải vui lòng chia sớt với họ những nỗi đau khổ
ấy vì con thương yêu họ. Con ơi, bây giờ con hãy lựa chọn đi.
Em nhỏ
nói:
– Con
muốn làm người phụng sự nhân loại.
Ðức Thầy
mỉm cười và lại lên đường.
Comments
Post a Comment